Hoa Mua ai bán mà mua.
Ta nhặt nhạnh đời mình
gom góp chút yêu thương để tìm về lối cũ
Bao tháng năm cuộc đời cuốn ta theo dòng nước lũ
ngụp lặn đời mình qua bao nỗi đa đoan.
Dòng đời đưa tôi về phía không em
ký ức chập chờn,
lỡ quên, chợt nhớ
triền đồi quê...
hoa dại tím một chiều bỡ ngỡ...
Ôi màu tím mênh mang
thấm trong từng nhịp tim, hơi thở
no đủ phương nào cũng thấy thiếu quê hương.
Ký ức ngọt ngào bỏ lại phía sau lưng
đau đáu triền đồi quê cỏ cháy.
chẳng ai bán, mua một loài hoa dại
để tháng ngày tím biếc nỗi chờ mong.
dẫu cuộc đời đưa em về phía lãng quên
Hoa vẫn nở sau mỗi mùa trăng khuyết.
Lạc bước triền đồi quê sau bao ngày biền biệt
Chợt nhói lòng...
vẫn tím biếc màu hoa!
/////////////////////////////////////////////////////////////////////////////////////////////////////////////////////////////////////////////
Em đi
bỏ lại bên sông
bến xưa quạnh quẽ
người không gọi đò.
nông sâu nào đã ai dò
dại khờ ta vội vã đo lòng người.
Em đi
bỏ lại bên đời
gừng cay muối mặn một thời mẹ ru
dối lòng
làm kiếp phù du
để người chợt nhớ, chợt vu vơ buồn
Bỏ quên chớp bể mưa nguồn
Em đi
lạnh giọt mưa tuôn cuối trời
Bến xưa mưa nắng, lở bồi…
ngu ngơ một kẻ hát lời Trương Chi.
///////////////////////////////////////////////////////////////////////////////////////////////////////////////////////////////////////////
Đến Hà Tiên nghe em nói tiếng Quảng Nam
răng, rứa, mô, tê... sao mà thương quá đỗi
Giữa chốn quê người xa xôi, vời vợi
Càng thương giọng nói quê nhà
Lòng cồn cào nỗi nhớ quê xa
Mùa nắng lửa chưa qua
mùa bão giông lại tới
Bao khó nhọc đọng trong từng giọng nói
hằn sâu trong những tiếng cười
Theo người tha hương khắp bốn phương trời
giọng Quảng Nam không nhạt nhoà âm sắc
như níu giữ chút hồn quê mộc mạc
trong bao năm lưu lạc quê người
Không lẫn lộn giữa bao nhiêu giọng nói tiếng cười
giọng Quảng Nam trầm thô, chân chất
như người dân quê mình
lam lũ suốt đời nhưng can trường, bộc trực...
giữ giọng nói trong tim như gìn giữ cội nguồn
Nghe giọng nói quê hương ở cuối trời phương nam
sao bỗng thấy quê nhà gần lại
qua cầu Tô Châu ngỡ thấy sông Thu Bồn đang chảy
Ơi giọng nói Quảng Nam sâu nặng tình người.